Tôi từng làm hướng dẫn cho một phụ nữ già người Đan Mạch đi thăm Huế, Đà Nẵng… Bà đi và nghe tôi thuyết minh một cách say sưa. Trong tour không bao gồm bữa ăn. Bà nhấm nháp những miếng táo khô tự làm. Tự nhiên tôi thấy thương bà du khách lớn tuổi cô độc này.
Trên đường về Đà Nẵng, Anh Mười lái xe điện về cho vợ nói chuẩn bị bữa trưa và tôi điện về nhànhờ ông xã chuẩn bị bữa tối. Bà khách vô cùng sung sướng nhận lời mời ghé thăm nhà anh Mười tài xế và nhà tôi. Bà ăn cơm một cách ngon lành và nói chuyện rất hồn nhiên.
Bà rất nghèo, sống ở một nơi lạnh giá, mỗi buổi sáng bà đều phải cào tuyết để có lối đi. Bà phải một mình vào rừng để nhặt củi sưởi ấm cho mùa đông. “Sao bà không thuê ai đó làm giúp”, tôi ái ngại. “Tôi phải tự làm vì không kham nổi tiền công thuê người khác”, bà trả lời.
Tôi rất cảm động khi biết rằng bà và người chồng đã dành dụm rất nhiều năm để có tiền đi thăm Việt Nam. Khi có đủ tiền rồi thì người chồng đã ra đi và bà một mình thực hiện cuộc hành trình mơ ước.
Bà tặng tôi một chiếc áo len cũ đã sờn màu vàng nhạt. Tôi mặc ngay vào dù trời không lạnh lắm để bà vui.
Hôm chia tay, bà không tặng tiền bo, nhưng tặng anh Mười lái xe và tôi ánh mắt thân thương trìu mến. Nhiều năm đã trôi qua nhưng ánh mắt của bà vẫn đọng lại trong tôi”.
Nguyễn Thị Lân